Truyện teen – sát thủ đi học – không joong

Bấm để xem
Đào Dương Nguyệt thức dậy, một cảm giác cô đơn bao quanh cậu. Hôm nay.. chẳng ai gọi cậu dậy cả, cũng chẳng biết ông quản gia ở đâu. Cậu uể oải bước xuống nhà. Ở dưới nhà, một phần ăn đã được dọn sẵn trên bàn, kế đó có một tờ giấy:
– Thưa cậu chủ, tôi có việc bận nên sẽ không về trong tuần này được, mong cậu chủ thứ lỗi.. Chúc cậu chủ ngon miệng! – Quản Gia Lý.
– Cái ông này, có việc gì mà phải gấp gáp thế, với lại ông thực sự nghĩ tôi sẽ ngon miệng trong những ngày này sao. Thật ngu ngốc.
Đào Dương Nguyệt tự nhủ rồi đem phần ăn đó xuống bếp hòng cất nó đi. Xuống đến căn bếp.. Một không gian quen thuộc mà đã lâu cậu không thấy, sao nó khiến cậu nhớ đến cha quá. Cậu nhớ những giây phút cha cậu dạy cậu nấu từng món ăn, cậu nhớ những lúc xuýt xoa giỗ dành của cha khi cậu khóc vì bị đứt tay. Cuối cùng cậu quyết định tự tay nấu món mà cả hai cha con cậu thích nhất đó là Há cảo – Gyoza. Cậu làm hai phần rồi đem đến khu chứa thi thể của hội, Ngồi trước mộ cha cậu bày hai phần Há Cảo ra thật ngay ngắn, rót hai ly sake. Cậu bắt đầu ăn phần của mình, vừa ăn cậu vừa nói:
– Cha à, hôm nay con có làm món Há Cảo-Gyoza mà 2 cha con ta rất thích. Chúng ta vừa ăn vừa đàm đạo cha nhỉ? – Cậu dốc hết ly Sake vào miệng rồi nói tiếp. – Còn nhớ cái lúc mà cha dạy con nấu ăn ý, không biết bao nhiêu chén đĩa đã ra đi vì con. Buồn cười thật cha nhỉ?
Đào Dương Nguyệt nói, cậu mong lắm lời trả lời của ai đó nhưng không khí vắng lặng vẫn vô tình chiếm lấy cậu. Cậu đứng dậy mỉm cười:
– Cha cứ yên nghỉ đi, còn lại cứ để con lo là được rồi, con trai cha giỏi mà, đúng không?
Nói rồi cậu xách balo đi đến trường.
Trong khi đó, Hồng Lan đang cặm cụi làm hộp cơm đầu tiên của mình. Cô chăm chú vào chảo, tay thì cằm nắp nồi như “khiên” để chống lại dầu bắn vào người:
– Trời đất, Hồng Lan. Cậu làm cái quái gì trong bếp vậy?
Mai Liên mắt chữ O mồm chữ A khi nhìn thấy căn bếp quen thuộc của mình bị Hồng Lan quấy tung lên còn Hồng Lan thì nhìn Mai Liên cười:
– Mai Liên cậu dậy rồi hả, mình đang làm cơm hộp. Ay.. Ay.. Ay.. Ay hên quá vừa kịp lúc, không là cháy trứng mất.. hoan hô.. sau 12 quả cuối cùng cũng hoàn thành được hai quả. Mà hình như nó còn hơi sống nhỉ.. ừm.. thôi kệ được vậy là tốt lắm rồi!
Nói rồi Hồng Lan sắp xếp hộp cơm của mình thật cẩn thận rồi cầm nó chạy vụt đi để lại Mai Liên ngơ ngác. Reng.. reng.. reng tiếng chuông báo hiệu buổi học bắt đầu. Hồng Lan và Đào Dương Nguyệt ngồi cạnh nhau một cách im lặng, nhưng Hồng Lan vẫn có thể cảm nhận được trong mắt Đào Dương Nguyệt có gì đó.. Rất buồn.. cô hỏi nhỏ:
– Này, có chuyện gì mà bơ phờ ra thế?
– Hồng Lan, trong giờ học mà em giám nói chuyện riêng hả? – Tiếng cô giáo vang lên.
– Ưm đâu có đâu ạ! – Hồng Lan ấp úng.
– Cô phạt em đứng đó suốt buổi học.
Cả lớp cười ồ lên còn Hồng Lan thì nhăn mặt. Tại sao cô phải quan tâm đến hắn chứ? Tại sao phải làm cơm hộp cho cái tên đáng ghét suốt ngày nói cô là đồ phiền phức. Cô không biết mình bị làm sao, nhưng cô phải công nhận rằng cái tên đó “Ấm” thật. Cái ôm hôm qua đã khiến cô rung động, khuôn mặt hút hồn của Đào Dương Nguyệt lúc đó cứ hiện lên trong tâm trí cô. Vậy là sao? Không lẽ đó là tình yêu? Cô yêu rồi sao? Cô đã yêu một tên mà cô nghĩ sẽ là kẻ thù của mình suốt đời.. thật buồn cười.. cô nghĩ. Quay về thực tại, Hồng Lan quay sang nhìn Đào Dương Nguyệt:
– Sao hắn ta có vẻ buồn thế nhỉ?
Và thế là Hồng Lan đợi đến giờ nghỉ trưa.
Reng.. reng.. reng..
– Hey.. cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng đến. Chờ xíu nữa chắc gãy mất đôi chân chân ngàn vàng này mất.. này Đào Dư..
Hồng Lan quay qua chỗ Đào Dương Nguyệt nhưng cậu đã biến mất tự bao giờ:
– Cái tên này. Ngồi cạnh mình mà như ma ấy. Lúc đến không biết, lúc đi không hay.
Nói rồi Hồng Lan cầm hộp cơm chạy thật nhanh hòng tìm được Đào Dương Nguyệt nhưng chạy khắp các ngóc ngách của trường vẫn không thấy. Hồng Lan thở một cách nặng nhọc:
– Cái tên này đúng là ma mà, đi đâu được chứ? Động não nào Hồng Lan.. A.. với một cái tên thèm ngủ hơn thèm cơm như hắn thì chỉ có một chỗ!
Nói rồi cô dốc sức chạy thật nhanh đến cái xích đu gỗ sau trường nhưng đến nơi cũng chẳng thấy hắn đâu:
– Tìm tôi hả?
Đào Dương Nguyệt xuất hiện sau lung Hồng Lan tự lúc nào khiến cô giật mình quay lại:
– Á.. Ma.. Ma.. cứu tôi với.. Ma.. huhuhu.. tôi chưa muốn chết đâu!
– Ồn ào quá!
Đào Dương Nguyệt nhăn mặt, khi này Hồng Lan đã nhận dạng được Đào Dương Nguyệt cô chống nạnh:
– Cái tên này tính hù chết người ta hả, người gì đâu mà từ trên xuống dưới 1 màu trắng.. như ma ý.. chút nữa là tiểu thư ta thiệt mạng vì nhà ngươi rồi.
– Vậy tìm tôi có việc gì?
Đào Dương Nguyệt lạnh lùng ngồi xuống xích đu hỏi Hồng Lan ngồi xuống cạnh cậu ấp úng đưa hộp cơm:
– Cậu ăn trưa chưa? Nếu chưa thì ăn đi.. tôi tự làm đó!
– Được thôi!
Đào Dương Nguyệt giật lấy hộp cơm trên tay Hồng Lan mở ra rồi bắt đầu múc một muỗng lên ăn.. Cậu nhăn mặt.. “Cơm gì mà dở thế không biết trứng sống, rau sống, cơm cũng không chín nốt.”. Cậu nghĩ.
– Thấy sao? – Hồng Lan nhìn Đào Dương Nguyệt bằng khuôn mặt cún con.
* * * Ừm.. Tràn đầy sức sống!
– Vậy hả. Cảm ơn nha. Tiểu thư ta đã ra tay thì đá cũng thành cơm ngon hahaha. – Hồng Lan phá ra cười mãn nguyện còn Đào Dương Nguyệt thì lẩm bẩm:
– Đúng là ngốc mà.
Sau khi đợi Đào Dương Nguyệt cố gắng nhét hết hộp cơm vào bụng Hồng Lan mới hỏi:
– Mà hình như hôm qua cậu gặp ác mộng hả? Mắt hốc hác hết lên.
Đào Dương Nguyệt cúi mặt:
– Phải! Hôm qua tôi gặp ác mộng. Một ác mộng đáng sợ nhất!
– Thôi đừng nghĩ về nó nữa. Dù gì nó cũng chỉ là mơ thôi! – Hồng Lan tâm sự.
– Tôi cũng mong là vậy! – Đào Dương Nguyệt cười một cách buồn bã.
Reng.. reng.. reng tiếng chuông lại vang lên. Hồng Lan đứng dậy vươn vai:
– Giờ là tiết thể dục thì phải, mà thôi cậu cũng đừng có ngồi đó sầu thảm thế, sao không thử kiếm niềm vui cho mình đi. – Nói rồi cô chạy vụt đi.
“Anh có thể kiếm niềm vui nơi em không, Hồng Lan?”
Đào Dương Nguyệt nhìn Hồng Lan đang chạy đi mà nói nhỏ. Cậu nói với thâm tâm mình.. không hiểu sao, một sát thủ như cậu lại có thể rung động vì Hồng Lan.. Nhưng anh cảm thấy ấm áp mỗi khi cạnh cô ta.. có lẽ cô ta là người duy nhất biết được lúc nào cậu buồn, người duy nhất bên cạnh cậu. Tỉnh dậy khỏi những dòng suy nghĩ cậu chạy theo Hồng Lan.
Tại sân học thể dục:
– Hôm nay thầy bận họp nên các em tự học. Các em có thể tự do chơi các môn thể thao. Nhớ là không được làm phiền các lớp khác đang học nhé. – Tiếng thầy giáo thể dục nói.
Mai Liên kéo Hồng Lan:
– Này đi chơi cầu lông không?
Chợt một tên nam sinh cùng lớp chạy qua va phải Hồng Lan khiến cô chới với.. chới với.. và ngã.. Cô nhắm mắt để chuẩn bị cho cú va chạm nhưng không, thay vì thấy đau, cô cảm thấy ấm áp, mùi hương hoa anh đào quen thuộc lại quanh quẩn bên cô khiến cô biết chắc rằng đó là Đào Dương Nguyệt. Đỡ cô dậy Đào Dương Nguyệt nhìn cô khiến cô đỏ mặt ấp úng:
– Xin lỗi.. cậu biết đấy.. tôi đang chuẩn bị.. chơi.. thì có ai đó.. va phải.. nên.. nên.. ưm..
Một cảm giác ngọt ngào trên bờ môi. Không hiểu sao nhưng Hồng Lan không thể cưỡng lại được cảm giác đó. Đào Dương Nguyệt ôm lấy Hồng Lan và trao cho cô một nụ hôn. Sau đó nhìn cô mỉm cười thật ấm áp:
– Nói nhiều quá. Anh Yêu Em.
– Thật sao? – Hồng Lan đỏ mặt ngại ngùng.
– Chắc chắn!
– Nhưng em chỉ là một cô gái bình thường.. em không..
Không để cô nói hết câu Đào Dương Nguyệt ghé sát mặt mình vào mặt Hồng Lan:
– Em đồng ý làm người yêu anh chứ?
– Em.. em.. em đồng ý!
– Ồ.. ồ.. ồ.. ồ.. hú.. hú.. hú.. Hồng Lan sướng nhé.
Tiếng các học sinh trong lớp vang lên. Tất cả nhìn hai người một cách chăm chú. Đào Dương Nguyệt bắt đầu bỏ Hồng Lan ra và trợn mắt nhìn họ:
– Nhìn gì mà nhìn?
– Ồ không có gì.. chỉ là.. chúc mừng nhé.. hhahaha.. chừng nào chúng tớ được ăn kẹo đây hả. – Tiếng mọi người chọc ghẹo.
– Thầy nhớ là thầy giặn các em không được làm phiền lớp khác đang học rồi mà nhỉ? – Tiếng thầy giáo thể dục vang lên dẹp tan sự ồn ào
– Đào Dương Nguyệt, em vào kho lấy dung thầy quả bóng rổ nhé!
– Được thôi. – Đào Dương Nguyệt bỏ tay vào túi quần và đi đến nhà kho.
Tại nhà kho:
Đào Dương Nguyệt loay hoay lấy quả bóng thì bị trượt chân ngã. Cậu chống tay đứng giậy nhưng tay cậu đã chống phải thứ gì đó lún xuống.
*tính tong*
“Chào Mừng” tiếng nói từ đâu vang lên và trong góc nhà kho, một cánh cửa dần dần hiện ra.
Best bắn tỉa có dàn harem cực chất Phim anime lồng nhạc edm